Bao The Thao

Tôi đã 33 tuổi nhưng so với bạn bè cùng trang lứa, có lẽ suy nghĩ nhiều và trưởng thành hơn, chồng h bệnh parkinson

【bệnh parkinson】Cuộc sống như địa ngục sau hai tháng vướng mối quan hệ sai trái

Tôi đã 33 tuổi nhưng so với bạn bè cùng trang lứa,ộcsốngnhưđịangụcsauhaithángvướngmốiquanhệsaitrábệnh parkinson có lẽ suy nghĩ nhiều và trưởng thành hơn, chồng hơn tôi 16 tuổi. Trong ba năm qua, tôi đã biết để ý và chăm sóc bản thân, ngoại hình mình hơn một chút. Tôi đặt mục tiêu phải mua được đất và xe, nhưng gia đình nội ngoại đều khó khăn nên để đạt mục tiêu đề ra, tôi lao vào công việc. Ngoài việc làm chính ở cơ quan, tôi lao vào làm thêm để kiếm thêm thu nhập. Chồng nói muốn làm gì thì làm nhưng sau 17h phải ở nhà trông con, vì thế tôi phải tranh thủ giờ hành chính vừa làm việc cơ quan vừa làm thêm.

Một ngày của tôi bắt đầu từ 5h sáng và kết thúc lúc 22h đêm. Sau giờ làm, tôi ở nhà lo cơm nước, rửa dọn và con sẽ ngồi chờ, khi nào mẹ làm việc nhà xong sẽ vào kèm con học, chồng chỉ ngồi lướt điện thoại, xem phim hoặc đi nhậu từ chiều với bạn. Nhờ làm thêm nên lương của tôi mỗi tháng dao động từ 15-20 triệu đồng, gần bằng lương chồng. Cộng với tiền lương anh đưa mỗi tháng, tôi chi tiêu tiết kiệm và biết cách quản lý chi tiêu, vì thế sau bảy năm cưới, tôi đã sửa chữa được căn nhà cấp bốn khang trang hơn.

Khi cơn sốt đất đi qua, tôi mua được một mảnh đất giá rẻ để dành cho con và mua xe ôtô. Chồng khuyên không nên mua xe vì không đủ tiền, tôi vẫn kiên quyết vay ngân hàng để mua vì nghĩ cần có xe để phục vụ đi lại, đưa đón con khi trời mưa và khi nhà có việc đi xa, có xe sẽ chủ động hơn. Tôi làm quần quật cả ngày đêm, có những hôm đi làm về chẳng buồn ăn, chỉ muốn nằm vì mệt. Mọi việc trong nhà từ nấu ăn, giặt giũ, rửa dọn cũng mỗi mình tôi làm. Hầu như việc đưa đón con đi học anh sẽ đảm nhận vì thời gian của anh linh hoạt hơn tôi.

Cuộc sống của gia đình tôi cứ trôi qua như thế. Hơn một năm trước, sau trận đau nặng, anh đã hạn chế đi nhậu mỗi tối, tuy nhiên vẫn vô tâm hay nóng tính. Chỉ cần tôi làm điều gì trái ý, anh giận dỗi và chiến tranh lạnh. Việc chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng diễn ra nhiều hơn, đến mức tôi mặc kệ, muốn giận thì giận, chẳng cần quan tâm, nói đúng hơn là tôi cũng chẳng có thời gian để quan tâm. Cứ như thế, tôi dần mắc phải sai lầm, đó là có tình cảm với một người khác ngoài chồng. Mối quan hệ sai trái này kéo dài hơn hai tháng và chúng tôi chỉ dừng lại ở những tin nhắn hay những lần đi cà phê trò chuyện, chưa từng vượt quá giới hạn giữa nam và nữ.

Một buổi chiều, khi cả nhà đang đi du lịch thì chồng phát hiện tin nhắn, đó là một đêm kinh hoàng đối với tôi và con. Trước mặt con, anh quát nạt, chửi mắng tôi bằng những lời thô tục nhất, giày vò, chì chiết tôi mặc con khóc vì sợ, tôi cũng gào khóc xin tha. Lúc đó đã gần 4h sáng, con khóc vì mệt lả suốt đêm, tôi lao đến cầm ngay con dao dọa sẽ chết nếu anh vẫn tiếp tục chì chiết và không cho con ngủ. Tôi nghĩ mình sẽ làm được vì lúc đó tâm trí không còn tỉnh táo. Anh sợ nên dừng lại. Anh gọi điện thoại thông báo cho cả bên nội, cho bố mẹ tôi biết về việc làm sai trái của tôi. Kế đó là những ngày sóng gió, suốt một tuần như thế, mặc tôi xin tha thứ. Cứ mỗi buổi chiều là anh đi nhậu và tối về tiếp tục đay nghiến, sỉ vả tôi bằng những lời thô tục trước mặt con cho đến sáng, dù tôi bảo hãy để con ngủ rồi anh muốn làm gì tôi cũng được.

Anh ra ngoài, gặp những trường hợp tương tự tôi, hay vô tình bạn bè đùa vui, ngay lập tức về nhà sẽ trút giận lên tôi. Ba mẹ tôi cũng mệt mỏi trước những lời đay nghiến của anh dành cho tôi, có ý nếu vợ chồng không sống được thì ly hôn. Ba buồn vì chuyện con gái nên đổ bệnh và mất sau một tháng, đây là nỗi đau lớn nhất của tôi. Chuyện xảy ra đến giờ đã hơn ba tháng, tôi hoàn toàn chấm dứt với người đó nhưng anh mỗi lần đi nhậu say về là lôi chuyện cũ ra tra hỏi tôi. Tôi rất đau, đã khóc rất nhiều khi mỗi lần bị anh giày vò. Có những đêm tôi nằm giả vờ ngủ mà nước mắt rơi ướt đẫm gối bởi anh nằm cạnh cứ sỉ vả tôi. Tôi luôn nói "Nếu anh không thể tha thứ cho em thì hãy ly thân hoặc ly hôn, đừng giày vò, tra tấn em như thế". Sau mỗi lần vậy anh lại xin lỗi, bảo còn yêu vợ rất nhiều, không muốn mất vợ, muốn giữ gia đình cho con.

Cuộc sống của tôi ba tháng nay vô cùng mệt mỏi và ngột ngạt, tôi sợ anh đến mức đi đâu, làm gì cũng chụp ảnh báo cáo, hết giờ làm là vội chạy về nhà, không đi bất cứ đâu một mình ngoài đi làm, đi chợ và đi với con. Điện thoại tôi cũng rất hạn chế sử dụng trước mặt anh. Tôi vô cùng sợ hãi mỗi khi anh đi nhậu, vì khi say về anh luôn đem chuyện cũ ra nói. Tôi càng không dám làm gì trái ý anh, chỉ cần làm trái ý anh cũng bóng gió chuyện cũ. Tôi khóc nhiều hơn và u sầu hơn. Anh cũng hút thuốc nhiều hơn, hay ngồi ở ban công hành lang nhà nhìn xa xăm. Vì chuyện này, cả tôi và anh đều sa sút công việc vì không có tinh thần. Tôi thấy vợ chồng càng ngày càng có khoảng cách, tình cảm dành cho anh cũng vơi đi trước những lần anh sỉ vả, đay nghiến.

Tôi biết mình sai vì đã có tình cảm với người khác ngoài chồng suốt hơn hai tháng, nhưng tôi đã hối hận và mong anh tha thứ để cùng nhau xây dựng lại gia đình, để con có đầy đủ bố mẹ, vậy mà anh vẫn chưa thể tha thứ cho tôi. Tôi đề xuất ly thân một thời gian để đem đến cuộc sống bình yên cho mỗi người, để con nhỏ không phải chứng kiến cảnh bố mẹ thường xuyên mâu thuẫn, để chúng tôi có thể nhìn nhận lại vấn đề. Anh không muốn thế, không muốn tôi dọn về ở với mẹ và cũng không thể tha thứ lỗi lầm của tôi. Tôi làm công việc nhà nước ổn định, có thu nhập từ lương và làm thêm, tuy không nhiều nhưng ở thành phố tôi sống cũng đủ khả năng nuôi con trong điều kiện có thể.

Tôi biết khi viết ra những dòng tâm sự này sẽ nhận rất nhiều ý kiến trái chiều từ các bạn đọc, nhưng thật sự bây giờ tôi cảm thấy rất bế tắc, không biết phải làm thế nào vì sai cũng sai rồi. Nên dũng cảm, kiên quyết ly thân, ly hôn hay vẫn tiếp tục ở lại với anh, đó là điều tôi trăn trở vì thật tâm cũng không muốn đánh mất gia đình. Ngoài những lúc anh ghen tuông thì cũng thay đổi trong ba tháng nay: phụ tôi làm việc nhà, quan tâm tôi hơn, tình cảm với tôi hơn và rất thương con.

Nếu ly hôn, tôi sẽ dọn ra ngoài và về mẹ ở, sau khi ba mất thì mẹ ở một mình. Nhà vừa mới sửa, đất đã mua cho con, xe cũng mua nhưng còn nợ ngân hàng, mọi thứ tôi sẽ để lại cho anh, xem như sự bù đắp vì lỗi lầm mình gây ra, cũng mong anh có nhà, có xe để cuộc sống sau này cũng dễ dàng hơn. Cảm ơn mọi người đã đọc hết bài viết của tôi.

Hằng

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Du khách vui lòng để lại nhận xét:

© 2024. sitemap